Dị Giới Giải Trí Chi Vương
Chương 45: Âm và Dương
Click Theo Dõi -> METRUYENHOT.NET Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương
"Mỗi khi ta không tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại, mỗi khi ta lạc lối trong màn đêm..." Hoa Ẩm Sương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nàng mở to mắt, mặt vẫn không chút thay đổi. Lăng Vũ thấy sắc mặt nàng không tốt, ngập ngừng nói: "Ta, kỳ thật ta không biết viết, cũng không có tài hoa gì... Nếu như nàng không thích thì thôi..." Hoa Ẩm Sương do dự một chút, mở miệng nói: "Không, ta thích. Tuy rằng không biết ngươi có ý gì, nhưng...... Cám ơn." Lăng Vũ thấy Hoa Ẩm Sương quay lưng lại, đưa tay lên mặt không biết lau cái gì. Hắn có chút mơ hồ... Cái gì gọi là "mặc dù không biết ngươi có ý gì"? "Không phải ngươi ám chỉ ta theo đuổi ngươi, thổ lộ với ngươi sao? Sao lúc này còn giả ngu?"
"Nữ nhân sao lại vặn vẹo như vậy."
Hắn nhịn không được hỏi: "Không phải ngươi bảo ta làm thơ sao?"
"Ta bảo ngươi làm thơ lúc nào?" Hoa Ẩm Sương ngạc nhiên hỏi.
"Khách quan mà nói thì không gọi, nhưng trong lời nói của ngươi có hàm ý, ý ngầm chính là gọi. Ngươi biết đấy, nếu ta muốn theo đuổi ngươi, khẳng định không mua nổi quà, bởi vì ta còn nợ tiền của ngươi. Cho nên chỉ còn cách viết thơ này, đây không phải là ám chỉ của ngươi sao?”
Hoa Ẩm Sương mê hoặc khó hiểu: "Ta không có ám chỉ ngươi a."
"Cái gì?!” Lăng Vũ trọn mắt há hốc mồm.
Hoa Ẩm Sương thần sắc không giống giả vờ, Lăng Vũ giống như ý thức được cái gì.
"C-hết tiệt, hình như nhẩm rổi....”
"Là ta tự mình đa tình, nàng căn bản cũng không ám chỉ ta!”
Không khí trong nháy mắt xấu hổ.
Cổ họng Lăng Vũ mấp máy, khô cằn nuốt nước miếng, làm như không có việc gì nói: "Hiôm nay thời tiết rất tốt a....”
"..... Cũng không tốt lắm." Hoa Ẩm Sương nheo mắt lại.
Gió lạnh thổi qua, mái tóc tung bay.
"Nếu thời tiết tốt, vậy ta trở về ngủ." Lăng Vũ vẻ mặt đoan chính, làm bộ vừa rồi cái gì cũng không phát sinh.
"Đột nhiên có cảm giác muốn c·hết... Không vì sao, trời ạ tóm lại chính là muốn c·hết."
Lăng Vũ nhanh nhẹn xoay người, đang muốn chuồn đi thời điểm, sau lưng truyền đến Hoa Ẩm Sương hô.
"Chờ một chút!"
Lăng Vũ dừng nhưng không dám quay đầu lại.
Hắn đang chờ xét xử, chất vấn, hoặc là cười nhạo.
Lăng Vũ đang đợi.
"Châm chọc khiêu khích gì gì đó đều tới đi! Coi như là mắng ta xú lưu manh cũng không thành vấn đề, hoặc là ghét bỏ bài thơ kia rất ngu ngốc cũng có thể."
"Chẳng qua tuyệt đối đừng nói chữ của ta xấu, đó đều là lỗi của bút lông, ta dùng bàn phím viết chữ vẫn rất đẹp."
Lăng Vũ vừa chờ vừa miên man suy nghĩ.
Nhưng ước chừng đợi 5 phút, Hoa Ẩm Sương vẫn không mở miệng.
"Thật sự là không xong, loại không khí quỷ dị này...... Thật muốn tìm một cái lỗ chui vào." Lăng Vũ rất buồn bực.
"Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
Lăng Vũ nhịn không được quay đầu lại, phát hiện Hoa Ẩm Sương vẫn ở đó.
Bầu không khí quá xâu hổ, hắn dứt khoát đập bể đập bể, trực tiếp hỏi: "Ngươi có lời gì cứ nói thẳng đi!"
Hoa Ẩm Sương giơ tờ giấy Tuyên Thành lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngươi nên đưa nó cho Bách Lý Hội."
Lăng Vũ sửng sốt: "Vì sao?"
"Tiểu cô nương kia hình như thích ngươi, thơ của ngươi hẳn là vì nàng mà viết.”
Lăng Vũ cười ha ha: "Ngươi làm sao biết? Ngươi cùng nàng rất quen sao? Nàng cái loại tuổi này thì biết cái gì a. Nàng chính là một đứa trẻ, ta bằng tuổi nàng, trong đầu tất cả đều là chơi đùa, quỷ biết cái gì tình ái. Hon nữa chúng ta ở chung cũng không lâu, nàng làm sao có thể thích ta, ta lại không có gì đặc biệt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương