Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Chương 42: Trong đại điện tâm điểm



Click Theo Dõi -> METRUYENHOT.NET Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Lăng Vũ thu dọn quán, đi trên đường đến Phiêu Miểu đại điện. Dọc đường đi hắn đều suy tư câu nói cuối cùng của Hoa Ẩm Sương, cùng ánh mắt của nàng. Ánh mắt của nàng giống như mũi khoan, vẫn xoáy vào tim Lăng Vũ. "Thế giới của ta không có mặt trời.' Phảng phất trọng lượng cả đời nàng đều giao cho những lời này, khiến cho nó có được cảm xúc giống như sao neutron, làm cho người ta không thể kháng cự bị lực hút lôi kéo ngã xuống, theo nó cùng nhau sụp đổ, ngã vào vực sâu ánh sáng cũng trốn không thoát. Trong lúc bất tri bất giác, Lăng Vũ đi tới cửa đại điện, lúc này trong đại điện tiếng người ồn ào, tựa như chợ thức ăn ồn ào, Lăng Vũ đi qua giữa những người quen biết hoặc không quen biết, cảm thụ đại hội giao lưu kỳ quái này. Kỳ quái nhất chính là đám đệ tử trẻ tuổi kia, bọn họ tụ cùng một chỗ, thảo luận xem quần bó của ai khốc huyễn nhất. Thậm chí giáo sư giảng giải tâm đắc trên sân khấu cũng mặc một cái quần bó xem trắng đan xen, đang chậm rãi mà nói.
Nhìn đại điện quần bó loạn vũ, Lăng Vũ đã không biết thể hiện tâm tình như thế nào. "Này, hệ thống, Phiêu Miểu Tông sắp bị ngươi chơi hỏng rồi." Lăng Vũ mặt đầy hắc tuyến. "Ừm." Hệ thống hiếm khi đáp lại. Lăng Vũ lại tò mò tiên đến đám kia đệ tử trẻ tuổi bên cạnh, nghe lén bọn họ nói chuyện. Bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu, giai cấp luôn tồn tại, và trong nhóm đệ tử trẻ này, một giai cấp mới đã được tạo ra: Những người có thể mặc quần bó và những người không thể mặc quẩn bó. Ở đây, có một cái quần bó là tượng trưng cho thân phận. Mà trong giai cấp mặc được quần bó, lại chia làm chỉ có một cái quần bó, có nhiều cái quần bó, lấy quần bó làm áo mặc...... Nhân vật tai to mặt lón cao cấp nhất, còn lại là quẩn bó toàn thân, từ đầu đến chân, quần bó, quần bó, mũ quần bó, võ trang đầy đủ, nghiêm nhiên một bộ dáng thời thượng. Vị thời thượng nhất kia, nghiễm nhiên là một trong những thiên tài của Dịch Kiểm Đường, truyền nhân của Cuồng Hoa Lạc Diệp Kiếm - Dương Lượng. Dương Lượng đang chậm rãi mà nói, bỗng nhiên thoáng nhìn Lăng Vũ trong đám người, mừng rỡ nói: "Lăng lão bản! Tới đây bày sạp a?" Nghe được tiếng hô, mọi người nhao nhao hướng Lăng Vũ nhìn lại, mồm năm miệng mười vây quanh. "A! Là Lăng sự đệ!” "Đây là ông chủ Lăng bán quần bó?" "Đúng vậy, ngươi không nhận ra?" "Nghe qua, chưa thấy qua, không ngờ ông chủ Lăng còn trẻ như vậy......" "Ông chủ Lăng! Có quần bó tranh sơn thủy không?" "Lăng sư đệ, ta dự định tiến một đám quần bó đến dưới chân núi tiêu thụ, chúng ta nói chuyện giá tiền..." Mọi người mồm năm miệng mười, Lăng Vũ nghe được choáng váng đầu óc. Dương Lượng ôm bả vai Lăng Vũ, cười nói: "Thế nào? Bộ trang phục này của ta còn không có trở ngại chứ?" Nửa người dưới của Dương Lượng mặc chiếc quần bó mô phỏng năm năm thi đại học, nửa người trên mặc hai chiếc quần bó cải tạo, còn có một chiếc quần bó màu xem nhạt làm thành mũ, đội lên đầu. Lăng Vũ yên lặng che mắt lại. "Không có trở ngại muội muội ngươi a!"
"Mắt chó sắp mù rồi!” "Người mua taobao cũng không hung hãn như vậy a!" "Nếu phát sóng trực tiếp, ngươi đã nổi tiếng từ lâu rồi! Lại nói ngươi rốt cuộc là tới nghe giảng đạo hay là tới sàn catwalk a!” "Lăng lão đệ, không dối gạt ngươi, quần bó này thật ấm, ta cứ như vậy mặc ra ngoài, gió lớn hơn nữa cũng không sợ." Dương Lượng vẫn lải nhải. "Ta đi rửa mắt.” Lăng Vũ đẩy Dương Lượng ra, thất hồn lạc phách rời đi, chỉ để lại một đống nghỉ hoặc. "Mắt dính cát à?" Dương Lượng thẩm nói. Ngay lúc Lăng Vũ trốn vào đám người, Hoa Ẩm Sương cũng đi vào đại điện. Không thể không nói nàng vận khí tốt, đi lung tung một vòng, lại để cho nàng đụng vào lộ tuyên chính xác. Vừa mới vào cửa, nàng liền hấp dẫn không ít tầm mắt, thiếu nữ này giống như một quả nam châm lạnh như băng, đem ánh mắt thiếu niên vững vàng hấp dẫn. Hoa Ẩm Sương cũng không đi nghe Liêu Dật Thần tọa đàm, mặc dù đây là lẩn đầu tiên Liêu Dật Thần xuất hiện trong ngày truyền đạo.
Nàng biết sư phụ không am hiểu phát biểu trước mặt một đám người, nghe cũng vô ích. Mục tiêu của nàng là lão Vương Luyện Thần Cảnh - Vương Diệu Dương ở nhà bếp. Nghe nói kỹ thuật cắt của Vương Diệu Dương xuất thần nhập hóa, mà chiều dài dao trong bếp gần bằng dao găm, nàng vừa vặn có thể tham khảo. Lão Vương quanh năm đi công tác hoàng cung, hiếm khi trở về một chuyến, Hoa Ẩm Sương đương nhiên là không bỏ qua cơ hội này. Người vây quanh Vương Diệu Dương rất nhiều, nàng đang đi vào bên trong, một thân ảnh xinh xắn lanh lợi lại gần. Nhìn về phía thân ảnh kia, hay cho một tiểu cô nương câu người! Mắt ngọc mày ngài, nhìn quanh sinh huy, thân xiêm y màu xem nhạt, bên ngoài khoác một cái áo choàng nhỏ nhung trắng, như một vũng nước trong điềm đạm. Đôi mắt to tinh quái kia, cộng thêm sống mũi xinh đẹp cao ngất, trong lòng Hoa Ẩm Sương có ấn tượng sâu sắc, nàng chỉ liếc mắt một cái đã biết rõ trong lòng : Là tiểu nha đầu che mặt kia! Bách Lý Hội lại gần, lặng lẽ thì thầm với Hoa Ẩm Sương: "Này, yêu quái chân dài." "Ngươi mới là yêu quái!" Hoa Ẩm Sương mày liễu dựng ngược: "Muốn đánh nữa sao?" "Không đánh nữa, đánh nhau với ngươi càng ngày càng không có ý nghĩa." Bách Lý Hội chán đến c·hết thổi tóc trên trán, vô cùng dí dỏm. Hoa Ẩm Sương hừ một tiếng, không trả lời. Bách Lý Hội nói ra lời trong lòng của nàng, nhưng nàng nào nguyện ý thừa nhận? Cảm giác lời thoại bị đối phương đoạt mất khiến nàng rất buồn bực. Bách Lý Hội thấy Hoa Ẩm Sương không để ý tới mình, tiếp tục trêu chọc nàng: "Chúng ta xem như không đánh không quen biết đi? Lần đầu tiên ta có chút quá đáng, xin lỗi. Kỳ thật ngươi không tệ, nếu lúc ấy ngươi dùng chiêu kia, ta đã sớm c-hết rồi.” "Biết là tốt rồi." Hoa Ẩm Sương nghĩ thầm. Kỳ thật lần đầu tiên chiến đấu, Hoa Ẩm Sương b:ị đ-au bụng kinh mãnh liệt ảnh hưởng, do đó không thể sử dụng tuyệt chiêu, nếu không hiện tại mộ phẩn Bách Lý Hội đã có thể nhảy nhót. Mà mấy lần sau, bởi vì Hoa Ẩm Sương đã mơ hồ đoán được động cơ và thân phận của Bách Lý Hội, biết Bách Lý Hội uy h-iếp không lón, mà ø:iết nàng, chính mình cũng sẽ gặp phải phiền toái lớn, bởi vậy nàng không muốn hạ tử thủ. Cho nên Bách Lý Hội mới sống đến bây giò. Bách Lý Hội cũng không biết những nguyên do này, giờ phút này lại ìm đường c-hết, nghiêm trang bình luận Hoa Ẩm Sương: "Con người không tệ, chỉ là bộ dạng quá đáng ghét.” "Đáng ghét chỗ nào!!” Thanh âm Hoa Ẩm Sương cao hơn tám độ. Bách Lý Hội dùng tay phải xoa cằm, nói: "Chân dài quá...... Ừ...... Ngực cũng to, hừ, hạ lưu thật." Hoa Ẩm Sương nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên. Bách Lý Hội vẫn lải nhải như trước: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi lớn lên kỳ quái như vậy là không ai thích, nếu như ta là cha ngươi a, khẳng định ghét bỏ muốn c·hết, hận không thể rời nhà trốn đi, cũng không muốn nuôi loại nữ nhi này~" Hoa Ẩm Sương tức giận gần c·hết, rút dao găm ra: "Ngươi lặp lại lần nữa!" Bách Lý Hội sợ tới mức nhảy dựng, văng ra mấy trượng, nói: "Ôi, đầu năm nay làm người thành thật thật khó, nói thật cũng bị uy h·iếp, khó, khó.' Hoa Ẩm Sương tức điên rồi, đuổi theo Bách Lý Hội chém, Bách Lý Hội cười khanh khách, chui tới chui lui trong đám người, nàng biết Hoa Ẩm Sương không dám chém thật, còn thường thường quay đầu trêu chọc một chút, khiến cho Hoa Ẩm Sương điên cuồng đuổi theo không thôi. Tiểu cô nương trắng như tuyết hồ hởi, thiếu nữ màu đen bước đi mạnh mẽ như gấm báo, các nàng xuyên qua đám người, giống như một đạo phong cảnh mỹ lệ, cười có cười dí dỏm, giận có giận động lòng người, một cái nhăn ngươi một nụ cười đều tuyệt sắc, thiên tiên hạ phàm cũng không gì hơn cái này, thấy được chúng đệ tử máu mũi phun trào. Giai nhân bất nhân, lấy thiếu niên vi sô cẩu. Trong mắt đại bộ phận mọi người đều là hai bóng hình xinh đẹp không thể xóa nhòa, duy chỉ có người nào đó, trong đầu không xua đi được lại là tạo hình thời thượng của Dương Lượng. Người này chính là Lăng Vũ. Lăng Vũ còn đang trong tổn thương tỉnh thần không thể tự kiểm chế, đang tính toán diện tích bóng ma tâm lý, bùm một tiếng, một thứ mềm mại đụng. vào trong ngực, lực trùng kích đột ngột lại bá đạo đem hắn đẩy ngã. Lăng Vũ ngửa mặt ngã sắp xuống, một thứ mềm mại đè lên người hắn. TA......” Trong đại điện xôn xao. Trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy như mình đã trở thành trung tâm của mọi thứ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...